nghĩ đến nó thôi, đầu óc con bị làm sao ấy mẹ a. Dạo này con chẳng học hành được nữa. Đôi mắt xinh đẹp sau cặp kính cận của mẹ tôi cũng rưng rưng như sắp khóc, mẹ than: – Ôi, con tôi…. sao con lại ra nông nỗi này chứ, chỉ tại bố mẹ bận việc không chú ý tới con. Rồi mẹ ôm lấy vai tồi, nhìn thẳng vào mắt tôi mà nói: – Con trai của mẹ, mẹ có thể làm gì để giúp con được không ? Tim tôi nhảy dựng lên khi nghe thấy vậy, liều mạng, tôi ngập ngừng nói: – Mẹ ơi, hay.. hay là mẹ giúp con nhé – rồi